Câu Chuyện về Thuốc Lào Sài Thành

Lâm “mải chơi”
———————-
Từ sau cái buổi chiều được trung niên xe ôm khai mở tâm ấn bằng một bi thuốc lào say như trúng nọc độc nụ hôn đầu, cậu học sinh mạnh dạn hôm nào trở nên cồn cào nhớ cái món điếu đóm và chè chén kinh khủng. Cứ mỗi buổi sáng hoặc thỉnh thoảng là cả cữ giờ chiều, đôi khi là cùng vài ba đồng liêu, đôi khi cô đơn một mình ngồi, cậu học sinh lại nhếch môi nhấp chén, vận khí đan điền âm thầm luyện bộ môn thuốc lào. Trong đám bạn của cậu, cậu cũng đáng kể là tay dạn dĩ. Tóc bất cần rũ rượi để dài, vắt vẻo trên môi thường là kiêu bạc điếu camel rút trộm luôn cháy dở ngổ ngáo ngậm lệch, mỗi lần nheo mắt rít thuốc là tàn lửa đỏ chạy kéo một vệt, để lại sau lưng hoang mang là mịt mù khói trắng. Lãng tử, lại còn đẹp giai, lại còn khéo nói. Đám trong trường khét tiếng gọi cậu lẫn lộn cả hỗn danh là Lâm “mải chơi”.
Cái buổi chiều ấy mây vần vũ thê lương xám một màu pha lê đục. Lâm “mải chơi” thâm trầm rầu rĩ ngồi cạnh cốc chè đặc, tay chống điếu miệng nhả khói cố giữ mặt lạnh giữa ồn ào phố xá. Nhìn dải khói bay lên lại đè nặng trong không trung cứ quẩn mãi không tan, trung niên xe ôm đang nằm dài trên con rim cũ vứt tờ “văn nghệ già” đọc dở xuống, chầm chậm tiến lại ngồi cạnh đón cái ống điếu, ánh mắt mông lung nhìn xa xăm, gợi mở nhiều khoảng trống chia sẻ. Đúng là người từng trải thường tinh ý.
-Chán lắm bố ạ.
Lâm “mải chơi” đột ngột bật thở dài. Đúng là điếu ngon phải có bạn hiền, gặp người tri kỷ buồn phiền mới tuôn. Lâm “mải chơi” sau cái lần kỳ ngộ với trung niên, đã vô thức coi trung niên là một người thầy, và hơn cả thế, là một người bạn, bạn vong niên. Một người bạn chơi với nhau quên tuổi, gom góp từng trải vô số cay đắng kinh nghiệm, đỡ đần giảm áp cho những kẻ vẫn xanh non được vĩnh viễn còn xanh non. Trung niên xe ôm xưng danh là Lê Đồ, có trí tuệ đốn ngộ thông suốt vô số chuyện, nếu không nghiện lô đề thì có lẽ đã đạt đạo. Trung niên có lần bảo. Tao không vào chùa vì tu trong chùa dễ nhất, dân gian truyền lại thứ nhất tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa. Vậy nên muốn thật khắc khổ rèn giũa tu luyện thì phải sống giữa tha nhân, tu dễ nhất là ẩn trong chùa, tu khó vừa vừa thì ẩn trong chợ Đồng Xuân, tu khó nhất là những bậc ẩn trong rolls-royce trong biệt thự. Trung niên Lê Đồ chọn con đường khó vừa vừa nhưng thỉnh thoảng vẫn vào quán rượu để tu, tu kiểu này không biết dễ hay khó, nhưng cứ đều đặn thì chắc chắn sẽ trở thành tu sĩ.
-Lại vụ con bé Minh à.
Trung niên là người thấu vô số chuyện, nên một đứa đang ngắc ngoải lớn như Lâm “mải chơi” không có vấn đề gì là trung niên không thấu. Hơn nữa, tình yêu cũng là đề tài nhức nhối cộm trong lòng Lâm mấy tuần nay, từ ngày nhìn thấy mái tóc buông đi giữa buổi chiều.
-Vâng, con làm theo cách bố dạy ấy, nhưng nó cười bảo con là đồ trẻ con, lại còn lấy bút đỏ gạch chân vô số lỗi chính tả.
Là người nhiều kinh nghiệm, tuần trước trung niên sau khi nghe xong lời thầm thì bí mật của Lâm thì bày cho một cách, đảm bảo hiệu quả vì bản thân trung niên đã chứng minh tính đúng đắn trong thực tiễn bằng vô số cuộc tình. Lâm nghe lời, về nhà chân thành viết một bức thư tình rất nhiều anh rất nhiều em rất nhiều yêu và vô số nhiều thề thốt. Viết xong cẩn thận lấy nước nhỏ mắt muối khoáng vẩy vẩy làm nhoè những đoạn mà Lâm cho là xúc động, làm bức thư trông như đẫm đầy mặn chát nước mắt. Lúc giúi vào tay người mình yêu, Lâm đã tự tin lắm lắm. Thế rồi, Lâm ngồi đây. Ngập trong khói thuốc cùng ngổn ngang uất ức.
-Thôi, đen tình thì đỏ bạc, con ạ. Cũng là do mày hoả hầu chưa đủ đã cố. Bố khuyên mày thất tình thì đánh con 72-27. Bố về đây, ngồi với mày giờ cũng thế, mày ở lại chờ sáu rưỡi con nhé.
Thế là trung niên phóng xe, về. Bỏ lại Lâm với cuộc tình rách nát. Lâm ngồi một mình bắn cấp tập năm bi thuốc lào. Khi thấy mình bắt đầu cay đắng thường người ta sẽ bồn chồn nghiện ngập một cái gì đấy.
Và hôm ấy, đề đéo về, Lâm cay đắng quá. Dưới gầm trời này còn nơi nào cho Lâm.
Lâm thất thểu nổ máy xe, lảo đảo trôi theo dòng phố. Phố đi đâu thì Lâm theo đấy. Lâm đi qua Ao ba ba, Ao ba ba buồn thiu chán ngắt. Kể cả rùa thần có vô tình nổi phía nhà vệ sinh công cộng cũng chả khiến Lâm tò mò đứng lại. Lâm trôi. Lâm “mải chơi” trôi. Rồi Lâm rẽ lên cầu Long Biên lúc nào không biết. Lâm đứng châm điếu thuốc, mắt hoang hoải buông nhìn theo dòng sông Hồng cuồn cuộn đỏ mùa lũ y sì như lòng người đen bạc. Lâm muốn buông hết, đây là tuyệt lộ của Lâm. Chợt mô bai nháy sáng, mẹ hỏi Lâm có về ăn cơm còn để. Lâm phong khí cao ngút cùng gió lộng, giọng chợt thăng hoa như đang nói lời để lại cho sông núi, như Lý Bạch sắp sửa trẫm mình tìm trăng.
-Kiếp này làm người mệt quá
Kiếp sau nguyện làm chiếc lá bay bay..
Không đầy năm phút sau, mẹ Lâm có mặt đúng chỗ thằng quý tử làm liều. Mẹ Lâm vốn gốc gác ba đời buôn ở chợ Đồng Xuân, có mẹ khét tiếng chửi hay giọng tốt khí khái hơn người. Và đúng là sư mẫu sinh sư tử, mẹ Lâm thừa hưởng tinh thần của bà ngoại, giữa lúc nguy nan vẫn bình tĩnh châm điếu thuốc. Đoạn, nhả khói, nhìn Lâm, bà chỉ tay vào tấm biển “cấm đổ rác” trên thành cầu gần sát đấy. Bà thâm lắm, Lâm nhìn tay mẹ chỉ cũng thấy nhục nhục là. Nhưng, đã là nam nhi, không được lùi.
Lâm và mẹ gườm gườm nhìn nhau, nhãn khí va chan chát.
-Giỏi thì buông phôn xuống.
Lâm bất cần buông mô bai, rơi đánh tõm xuống chân cầu.
-Buông chân xuống.
Lâm buông một chân vắt vẻo. Đấy là mẹ thách đấy nhé.
-Buông thân xuống.
Lâm hốt quá, toàn thân cứng đờ, buông xuống thì chết mẹ nó mất. Mẹ gì ác thế. Đẩy máu mủ vào đường cùng. Lâm đã cay đắng chịu quá nhiều bạc bẽo vốn đã không thể chịu nổi rồi, tại sao mẹ còn ép Lâm. Kiếp này coi như bỏ, đúng là làm người khổ quá. Lâm lác đác đã nước mắt vòng quanh.
-Không buông được thì gánh lên đi.
Vừa nghe đến đó, Lâm biết mình đã đốn ngộ thông suốt cái gánh nặng làm người. Lâm trèo xuống, mẹ đưa Lâm lên mạn Nhật Tân ăn thịt chó giải đen.
———————–
Nhân vật Lâm “mải chơi” vốn là một huyền thoại của vỉa hè Hà Nội, không rõ thực hư, không biết chắc chắn, chỉ tồn tại trong những câu chuyện kể. Và vì tiêu chí của #thuoclao36 chúng tôi là “những câu chuyện bảy phần hư ba phần bịa sưu tầm hóng hớt quanh Ao ba ba” nên chúng tôi xin phép được mượn hình ảnh Lâm “mải chơi” để kể tiếp những câu chuyện của mình. Là một nhân vật của kí ức của trí nhớ nên Lâm “mải chơi” sẽ tồn tại lẫn lộn không cần mùa, không cần thời gian, không cần cũ mới, chỉ tồn tại bằng những chi tiết, những huyền thoại (mà chúng tôi góp nhặt bịa thêm) giống như bước ra từ kí ức một giấc mơ hỗn độn nhớ nhớ thêm thêm.

 

Có thể bạn quan tâm

Thuốc lào Kỳ Đồng

Thuốc lào Kỳ Đồng là một trong những loại thuốc lào nổi [...]

THUỐC LÀO THANH HÓA NHẸ – VỪA – NẶNG – ÊM SAY

Thuốc lào Thanh Hóa,thuốc lào Tiên Lãng, thuốc lào Quảng Xương. Thuốc [...]

Thuốc Lào rẻ nhất thị trường

Đại lý của chúng tôi chuyên cung cấp các sản phẩm thuốc [...]

thuốc lào giá rẻ

Đại lý của chúng tôi chuyên cung cấp các sản phẩm thuốc [...]

Top những loại thuốc lào ngon nhất Việt Nam

Top 10 loại thuốc lào ngon nhất Việt Nam 1.Thuốc lào Quảng [...]

Đại Lý thuốc lào Vũng Tàu

ĐẠI LÝ THUỐC LÀO BÀ RỊA – VŨNG TÀU Chào mừng bạn [...]

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

phone0979.22.08.93MesengerMesengerzaloZalo